Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

Tình bạn kỳ diệu trong tự truyện Wanbi Tuấn Anh

Tình bạn kỳ diệu trong tự truyện Wanbi Tuấn Anh

Tình bạn kỳ diệu trong tự truyện Wanbi Tuấn Anh

Sự yêu thương từ những người không ruột rà, máu mủ tiếp nguồn sức mạnh vô giá để nam ca sĩ giành giật sự sống trong 5 năm cuối đời.

  • Nghệ sĩ đấu giá tự truyện của Wanbi được 72 triệu đồng / Gia đình ra mắt tự truyện về cuộc đời Wanbi Tuấn Anh

Tên sách: Tự truyện Wanbi Tuấn Anh: Bắt đầu từ một kết thúc
Tác giả: Lý Minh Tùng
NXB Hội Nhà văn

Pam Brown, nhà thơ người Australia, từng có câu nói hay về tình bạn: "Trong sự cô đơn, trong đau ốm, trong bối rối - nhận thức về tình bạn khiến ta có thể bước tiếp, thậm chí ngay cả khi bạn ta bất lực không thể giúp ta. Họ ở đó là đủ rồi. Tình bạn không phai nhạt bởi không gian hay thời gian, bởi sự giam cầm của chiến tranh, bởi khổ đau hay sự im lặng. Chính trong những thứ đó mà nó bắt rễ sâu nhất. Chính từ những thứ đó mà nó nở hoa". Gần 200 trang tự truyện Wanbi Tuấn Anh là một minh chứng mạnh mẽ, đầy thuyết phục về tình bạn quý giá - điều mà nhiều lúc trong cuộc sống ồn ào của ngày hôm nay, người ta có khi không tin nó tồn tại.

Tháng 7/2013, sự ra đi ở tuổi 26 của ca sĩ Wanbi Tuấn Anh được xem là một mất mát đột ngột, khiến khán giả trong nước thương xót, nuối tiếc. Nhưng với nam ca sĩ, với bạn bè thân thiết cùng gia đình anh, cái chết là điều đã được báo trước. Chính vì được báo trước, cái chết ấy càng trở nên kinh khủng hơn, nặng nề hơn trong lòng người chuẩn bị phải ra đi và cả người ở lại. Bạn sẽ làm gì, sẽ nghĩ gì nếu một lúc nào đó bạn biết rằng mình chỉ còn 5 năm, 2 năm hay thậm chí 5 tháng, một tuần tồn tại trên cuộc đời này? Bạn sẽ làm gì nếu được cho biết rằng bạn chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa thôi để hít thở, ăn những món ngon do mẹ nấu, cảm nhận được vòng tay ấm áp của mẹ, được nhìn thấy em gái mình vui cười, được cầm lấy bàn tay ấm áp của một người bạn thân, rồi sau đó, bạn bị buộc phải rời bỏ cuộc sống, những ký ức đẹp đẽ để mãi mãi đi vào cõi vĩnh hằng?

Wanbi Tuấn Anh

Bìa tự truyện Wanbi Tuấn Anh.

Trong gần 5 năm cuối của cuộc đời mình, Wanbi Tuấn Anh vừa chống chọi với bệnh tật, cố bấu víu vào niềm hy vọng chữa trị được căn bệnh quái ác, vừa chạy đua với thời gian để mang đến niềm vui cho những người anh thương yêu, chạy đua với sức khỏe để hoàn thành nốt những công việc mà anh ấp ủ. Trên hành trình chạy nước rút, có những lúc, Tuấn Anh rơi vào hoang mang tột cùng, chán chường và mệt mỏi. Nhưng gia đình, bạn bè đã chìa những bàn tay đầy tin yêu, cùng anh bước qua chuỗi ngày nhiều nước mắt. Nhờ sự tiếp sức đó, chàng trai 26 tuổi dũng cảm chọn cho mình một cách sống đầy lạc quan, những suy nghĩ đầy tích cực. Wanbi biến số phận bất hạnh và cuộc đời ngắn ngủi của anh thành trải nghiệm tuyệt vời bên bạn bè, bên gia đình.

Nhà báo Lý Minh Tùng, người chấp bút cuốn tự truyện đồng thời là quản lý của Wanbi Tuấn Anh, là một trong những nhân tố quan trọng giai đoạn cuối đời của nam ca sĩ. Trong cuốn sách, Lý Minh Tùng được gọi với tên thân mật là anh Chuột, bên cạnh một người bạn thân khác được gọi bằng nickname là anh Mèo. Chuột, Mèo và vài người bạn nữa thật sự là những người thân sát cánh bên Wanbi trong cuộc chiến với bệnh tật.

Wanbi bước vào giới showbiz với hình ảnh một hot boy khỏe khoắn, đẹp trai, căng tràn sức sống và đầy ắp ước mơ với âm nhạc, với con đường tương lai phía trước tưởng chừng như toàn màu hồng. Nhưng giai đoạn tươi sáng ấy mau chóng kết thúc khi vào đầu năm 2009, những dấu hiệu bất thường xuất hiện đe dọa sức khỏe nam ca sĩ. Từ việc con mắt trái bị lệch hẳn sang một bên, Wanbi bắt đầu bước vào những ngày dài phấp phỏng, lo âu trước những diễn tiến bệnh tật không lường trước được.

"Tôi tự nhủ mình phải kiên cường và chiến đấu tới cùng, để người thân của mình vẫn có thêm được những ngày vui vẻ dài hơn. Nhưng tôi thực sự không biết mình phải làm thế nào bây giờ. Mọi thứ đã vượt quá xa sự hiểu biết và sức chịu đựng của tôi..." (trích chương Phải làm thế nào, trang 67). Thương mẹ, không muốn mẹ lo âu khi nhà vừa chịu tang cha và ông, Wanbi cắn răng chịu đựng nỗi hoang mang. Trong những lúc như thế, chính anh Chuột là nơi để nam ca sĩ dựa vào. Chính anh Chuột là người đầu tiên nghe kết quả bệnh tình Wanbi từ bác sĩ và gánh vác trách nhiệm nặng nề là thông báo lại việc nam ca sĩ bị u não, cuộc sống kéo dài không còn bao lâu. Cũng chính anh Chuột và anh Mèo nâng đỡ tinh thần Wanbi để anh che giấu căn bệnh của mình trước dư luận lâu được chừng nào tốt chừng ấy. Những nỗ lực đó nhằm giúp Wanbi có được những ngày sống bình thường trong con mắt nhiều khi tọc mạch, dò xét khắt khe của người đời.

Những cái chết trẻ, những tai ương đột ngột trong đời khi được kể lại hay viết ra đều dễ khiến người ta mủi lòng, thương xót và đồng cảm. Tuy vậy, cuốn tự truyện Bắt đầu từ một kết thúc không chỉ mang đến cảm xúc mủi lòng. Càng đi sâu vào trang sách, người ta càng thấy lòng mình run lên với những cảm xúc lúc lâng lâng, lúc thổn thức về tình bạn quá đỗi diệu kỳ trong cuộc sống.

Ở vai trò của một người quản lý, anh Chuột hoàn toàn có thể bỏ rơi Wanbi khi con đường phát triển sự nghiệp của nam ca sĩ hoàn toàn bế tắc. Nhưng anh đã chọn ở lại bên cậu em của mình đến tận phút cuối cùng. Những chuyến đi chữa bệnh đầy bế tắc ở nước ngoài, hay tìm thầy chạy chữa trong nước đều không bao giờ vắng bóng anh Chuột, anh Mèo. Trong khi dư luận không ít lần chực chờ lên tiếng phê phán một ca sĩ trẻ như Wanbi về kiểu tóc che nửa mắt bị cho là lập dị, về giọng hát chưa chuẩn... thì anh Chuột nén lòng cho qua những điều tiếng thị phi, chạy vạy kiếm tiền chữa bệnh cho cậu em mình, cố gắng giữ gìn hình ảnh của em trước khán giả. Căn bệnh u não của Wanbi đã không được phơi bày ra ngay từ giai đoạn đầu, mà chỉ đến khi thời gian không còn nữa, câu chuyện ấy được kể lại để hóa giải những hiểu nhầm mà mọi người dành cho nam ca sĩ.

Rồi những ngày dài lê thê giam mình trong phòng khách sạn ở Hà Nội để chờ đến lượt đi khám bệnh, anh Mèo nấu từ thang thuốc Nam cho Wanbi uống. Những chăm sóc tưởng như nhỏ nhặt, tỉ mỉ nhất mà chỉ có người máu mủ, ruột thịt dành cho nhau, Wanbi đều nhận được từ người bạn thân thiết. Khi căn bệnh dần dần tàn phá từng phần trong cơ thể đang trẻ trung của Wanbi, khiến anh mù lòa, đi đứng khập khiễng, gần như bị liệt, bạn bè là cây gậy chống cho anh vin vào, giúp anh vượt qua mặc cảm bệnh tật, để lưu giữ lại với đời hình ảnh đẹp nhất của tuổi trẻ.

Sau rất nhiều những kiếm tìm thuốc thang với hy vọng mong manh khỏi bệnh, giọt nước mắt Wanbi rơi ra khóe mắt lần cuối là để dành cho bạn mình. Sau  tiếng nấc, anh vĩnh viễn ra đi trong vòng tay bạn bè. Những con người như mẹ Tâm, anh Chuột, anh Mèo... đã làm hết sức mình có thể để mang đến cho Wanbi một mái ấm trọn vẹn, đầy ắp tình yêu, tiếng cười và những điều ngọt ngào ngay cả trong lúc cuộc sống anh toàn một màu xám xịt.

Chính vì điều đó, dấu ấn đọng lại trên từng trang tự truyện của Wanbi không phải là sự đau đớn và thương xót mà chính là niềm tin yêu và hy vọng. Đọc Bắt đầu từ một kết thúc, người ta cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của cuộc sống, giá trị của tình yêu thương và sự mãnh liệt của nỗi khát khao sống có ích trong cuộc đời này.

Và người ta nhận ra rằng, ý nghĩa một cuộc đời con người không phải là họ sống được quãng thời gian ngắn hay dài mà chính ở việc họ đã sống như thế nào.

Thất Sơn

, ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét